Câu chuyện của Sanat Kumara – Con đường trở thành Đấng Hành Tinh Thượng Đế – Chương 12

Chương 12
Tôi thấy ngôi nhà của tôi là một túp lều nhỏ không quá xa bờ biển và tôi sống ở đó với vợ tôi. Ký ức của tôi nói: “Chúng tôi già rồi. Chúng ta đã sống cuộc sống này trong một thời gian dài.” Tôi nhìn vào cơ thể vật chất của mình, và, vâng, nó có vẻ nhăn nheo và khá già. Tôi nghĩ, “Điều này là không cần thiết,” và tôi đã thay đổi các tế bào. Tôi đã thay đổi các ký ức. Tôi đã thay đổi cấu trúc này thành một cấu trúc có rung động cao hơn. Tôi bước vào túp lều, và vợ tôi không biết tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng chỉ cho cô ấy cách mà cô ấy cũng có thể làm để thay đổi. Và khi chúng tôi thực hiện cùng nhau, cô ấy đã nhận ra tôi, chúng tôi đã trẻ lại một lần nữa.


Bây giờ bạn bè của tôi cũng không nhận ra chúng tôi, nhưng dần dần tôi đã giúp họ thay đổi, cũng trở nên trẻ trung và tràn đầy sức sống. Một ngày nọ, một người đàn ông đến với chúng tôi và nói, “Tôi đã nghe nói rằng bạn đang thay đổi mọi người. Bạn thực sự đã tìm thấy suối nguồn tươi trẻ!”
Tôi cười và nói, “Có lẽ. Bất cứ ai cũng có thể có nó. Nó đơn giản chỉ là vấn đề giúp các tế bào nhớ lại tuổi trẻ của chúng.”
Anh ta nói với tôi rằng nhà vua muốn gặp tôi, và tôi nghĩ, “Tốt, bây giờ chúng ta sẽ giúp mọi người để trở nên trẻ hơn!” Nhưng nhà vua lại có ý tưởng khác. Ông ta đã giam tôi, và tôi đã cho ông ta biết rằng tôi có thể rời khỏi nơi đó bất cứ lúc nào tôi muốn. Tôi ở lại vì tôi muốn nói chuyện với ông ta.
Khi tôi chờ đợi, tôi nhận ra rằng nhà vua đã bị bệnh. Ông ta bị bệnh về máu, ngày càng nặng hơn và rất đau đớn. Ông ta được các bác sĩ của mình điều trị và những người này không thể hiểu được tôi đã làm cách nào để giúp mọi người, và do đó họ coi tôi là mối đe dọa với họ. Họ nói với nhà vua rằng tôi là một phù thủy và rằng ông ta nên loại bỏ tôi.
Nhà vua đang đau đớn đến mức cuối cùng ông ta cũng đã đủ tuyệt vọng để nói chuyện với tôi. Khi tôi bước vào phòng của ông ta, tôi có thể cảm thấy cơ thể ông ta đang cầu xin tôi để chữa lành cho nó.
Tuy nhiên, tôi biết điều quan trọng là ông ta phải yêu cầu để được trợ giúp. Tôi nói với ông ta, “Ngài có muốn sống không?” Ông ta không trả lời tôi. Nhưng ông ta đã cho tôi nhìn thấy các triệu chứng bệnh của ông ta theo nhiều cách. Một lần nữa tôi hỏi ông ta, “Ngài có muốn sống không?” Một lần nữa, ông ta tránh câu trả lời. Tôi nói, “Sao ngài không trả lời tôi?” Ông ta trở nên rất tức giận và nói, “Ngươi không có quyền hỏi ta. Ta là vua! Bác sĩ của ta mới là đúng. Ngươi là một phù thủy và ta phải giết ngươi! ”
Tôi cười và nói, “Ngài không thể giết tôi. Tôi tin vào sự sống, và ngài không thể giết được sự sống.”
Ông ta trông bối rối và nói, “Chúng ta đã thấy về điều đó.” Rồi một cơn đau do co thắt mạnh làm rung lắc ông ta và ông ta gục xuống.
Hai chúng tôi ở một mình vì ông ta đã yêu cầu các lính canh của mình rời đi. Tôi biết rằng việc ông ta cho phép họ đi là một lời cầu xin cơ bản để được giúp đỡ, và như vậy, nhẹ nhàng, tôi ôm ông ta và chờ đợi. Dần dần, cơn co thắt đã giảm đi và ông ta bắt đầu khóc trong vòng tay của tôi như một đứa trẻ.
Ông ta nói với tôi, “Ta là một người bị giam cầm ở đây. Ta là vua.”
Tôi băn khoăn và nói, “Nếu ngài là vua, làm sao ngài có thể bị giam giữ?”
Ông ta nói, “Ta không muốn làm vua.” Và ông lại khóc. Khi cơn co thắt của cơn đau di chuyển qua ông, tôi giữ ông cho đến khi ông trở nên bình tĩnh.
Ông ta nói, “Cha ta là một vị vua trước ta, và do đó kể từ khi ta được sinh ra, số phận của ta là trở thành nhà vua. Ta không muốn! Ta ghét nó!”
Tôi nói với ông ta, “Tại sao ông không muốn làm vua?”
Ông ta trả lời, “Đó không phải là loại cuộc sống mà ta đã chọn. Ta không muốn nó.”
Tôi nói với ông ta một cách nhẹ nhàng, “Có lẽ ngài đang biết được rằng có thứ gì đó lớn lao hơn bản thân chúng ta đã giúp chọn vai trò cho chúng ta trong đời sống này.”
Ông ta trông bối rối và nói, “Ta không hiểu. Đó chỉ là rác rưởi. Ta không đồng ý với điều đó. Ta có sự lựa chọn. Ta muốn thực hiện một lựa chọn khác. Ta không muốn làm vua.”
“Ngài có con trai không?”
“Có, nó vừa được sinh ra.” “Liệu nó có phải sẽ là một vị vua nối dõi ngài không?”
“Tất nhiên, đó là số mệnh của nó.”
“Ngài cảm nhận thế nào về chuyện con trai ngài sẽ trở thành một vị vua ?”
“Đó là điều đúng đắn và điều đó tốt cho nó. Đó là vận mệnh của nó.”
“Ngài có nghĩ cha mình cũng cảm thấy như vậy về ngài không?” Ông ta dừng lại và nghĩ, rồi ông ta bắt đầu khóc. Nhưng lần này tiếng khóc là một một sự giải phóng! Ông ta khóc và khóc trong vòng tay tôi, và tôi để ông ta khóc, biết rằng nó đã tẩy rửa đi những cảm giác thất vọng và mất mát mà ông ta có trong chính bản thân mình. Cuối cùng ông ta nói, “Ta nghĩ, có lẽ, ta cảm thấy ta có thể không phải là một vị vua tốt.”
Và tôi nói với ông ta, “Tại sao lại không?”
“Ta không biết. Ta không nghĩ rằng ta cảm thấy tốt về bản thân mình.” “ Có lẽ là không, nhưng ngài là ai? ”
“Ta là vua.”
“Có phải ngài xứng đáng làm vua đúng không?”  “Đúng, tất nhiên rồi.” “Ngài là ai?”
“Ta là vua.”
“Vậy ngài xứng đáng chứ?”
Trông ông bối rối và nói, “Anh đang cố gắng làm ta bối rối! Ta không thực sự hiểu lắm. Ta chỉ đang cố gắng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi trước của anh! ”
Một cách nhẹ nhàng, tôi tiếp tục giữ ông ta, vì ông ta dường như vẫn muốn nói chuyện với tôi. Cuối cùng ông ta nói, “Điều gì xảy ra nếu ta muốn trở thành một vị vua?”
Tôi nói, “Vâng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài lựa chọn như vậy?”
“Ngài có nghĩ rằng nó sẽ là một điều tốt?” “Đúng vậy không?”
Ông ta nghĩ về nó một lúc rồi nói, “Đúng, điều đó có thể thay đổi vài thứ. Anh có nghĩ như vậy không?”
Tôi đồng ý với ông ta rằng nó có thể. Tôi nói, “Ngài cảm thấy thế nào khi mọi người đến và yêu cầu giúp đỡ?”
Ông ấy nói, “Ta nghĩ đó là một mối phiền toái, vì nó lấy đi thời gian của ta. Nó khiến ta không thể sống theo cách ta muốn. Nó lấy đi tự do lựa chọn của ta.”
“Thật vậy chứ? Nó có phải sự thật? ”Một lần nữa, ông ta trông bối rối, nói:“ Nếu một người phụ nữ trẻ đến với anh và cô ấy đã bị tổn thương bởi chồng cô ấy, và anh cố giải quyết tranh chấp đó, anh thấy chuyện đó như thế nào? ”
Ông ấy nói, “Họ đang sử dụng thời gian của ta.” “Đúng, nhưng họ đang sử dụng nó cho việc gì?” “Để giải quyết tranh chấp.”
“Phải, và tranh chấp là gì?”
“Đó là khi mọi người không thể thỏa thuận làm thế nào để sống cùng nhau.”
“Ngài sẽ làm gì với cuộc sống của ngài nếu ngài không phải là vua?” “Ta muốn trở thành một bác sĩ.”
“Thật vậy chứ? Điều đó sẽ tốt đẹp, phải không? ” “ Đúng vậy, và ta muốn nó hàng ngày.”
“Bác sĩ sẽ làm gì?”
Ông ta đáp lại với sự kinh ngạc lớn lao, “Họ là những người chữa lành! Ta muốn trở thành một người chữa lành.”
Tôi nói với ông ta, “Nếu ngài giải quyết tranh chấp, ngài có chữa lành gì không?” Và ông ta nhìn tôi một cách lạ lùng, một chút bối rối, và rồi ông ta bắt đầu suy nghĩ. Tôi giữ ông ta khi ông ta nghĩ.
Rồi ông ta nói, “Ta có thể là một nhà chữa lành thông qua vai trò là một nhà vua hay sao?”
Tôi mỉm cười với ông ta và nói, “Ngài biết đấy, Sự Hợp Nhất giúp chúng ta theo những cách mà chúng ta không thể luôn thấu hiểu được. Nhưng nếu số phận của ngài là một người chữa lành, thì, bạn tôi, ngài là một người như vậy!”
Ông ấy ngủ một chút trong vòng tay tôi, và khi ông tỉnh dậy tôi có thể cảm thấy ông ấy đã có một sức lực mới. Trái tim ông ta đã lắng nghe và đáp lại một chút. Bây giờ ông ta đạt được một sự hiểu biết rõ ràng về người mà ông đã là.
Tôi hỏi ông ta, “Ngài có muốn được chữa lành không?” “Có!” Ông ta trả lời.
Một lần nữa tôi hỏi, “Ngài là một người chữa lành?”
Ông ta suy nghĩ một lúc lâu và nói, “Phải!”
 “Ngài là một người chữa lành, và tôi có thể mang tới Sự Hợp Nhất thông qua trái tim tôi. Hãy để chúng tôi cùng chữa lành cho ngài!” Và chúng tôi đã làm điều đó. Ông vẫn là vua, mạnh mẽ trong nhận thức về mục đích của mình. Bây giờ ông ta biết rằng việc trở thành vua đã được chọn cho ông ta bởi một điều gì đó lớn hơn bản thân ông ta và mong muốn trở thành một người chữa lành của ông ta đã được thỏa mãn trong vai trò đó.
Khi tôi rời khỏi hành tinh không lâu sau khi thảo luận với nhà vua, tôi biết ông và nhiều người khác bây giờ đã hiểu rằng cuộc sống là một quá trình nuôi dưỡng sự sống, không phải là một quá trình tạo ra bệnh tật và lão hóa. Ngoài ra, nhiều người đã nhận ra rằng có một hệ thống hướng dẫn cao hơn mang lại định hướng có chủ đích cho cuộc sống của chúng ta.
…Hết chương 12.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thông điệp từ thế giới thượng thiên

Tập 2 – Tâm Lý Học Linh Hồn – Chìa Khóa Để Thăng Thiên – Chương 2 – Yêu bản thân vô điều kiện và đứa trẻ bên trong