Câu chuyện của Sanat Kumara – Con đường trở thành Đấng Hành Tinh Thượng Đế – Chương 10
Chương 10
Khi tôi thức dậy tôi có thể cảm thấy toàn bộ xung quanh tôi là cát. Thật vậy, tôi đã hoàn toàn bị chôn vùi trong đó, ngoại trừ đầu của tôi. Tôi không sợ. Tôi chỉ đơn giản là đang phơi nắng trong sự ấm áp của mặt trời đang chiếu sáng trên cát. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng la hét từ xa. Dần dần những âm thanh trở nên xa dần và tôi nhận ra tôi đang ở một mình.
Rồi những con sóng bắt đầu vỗ về. Đó là bằng chứng về thủy triều đang lên và dần dần thiên đường ấm áp của tôi trong cát sẽ bị ngập bởi những con sóng này. Tôi nhận ra rằng tôi sẽ sớm được thoát ra khỏi cát. Tôi chỉ đơn giản chờ đợi, thưởng thức quá trình. Cuối cùng, với một con sóng lớn, ngay cả đầu tôi cũng bị ngập. Tôi có cảm giác thư thái tuyệt vời với trải nghiệm này! Bây giờ tôi đã được tự do, và tôi đứng dậy, tận hưởng cuộc phiêu lưu của tôi với cát và biển.
Trước mặt tôi là bức tranh toàn cảnh rộng lớn của làn nước trong xanh, và khi tôi quay lại, tôi thấy phía sau tôi một khung cảnh đẹp mắt với những màu xanh được tạo nên từ một khu rừng lớn. Khu rừng cách một khoảng ngắn từ nơi tôi đang đứng và tôi quyết định sẽ khám phá khu rừng này. Tôi không thể nhớ tại sao tôi lại đứng trên bờ biển này. Có lẽ khu rừng này sẽ cho tôi một số câu trả lời.
Khi tôi bước vào nơi màu xanh mát rượi này, tôi cảm thấy một cảm giác kết nối rất, rất sâu sắc với hành tinh. Nó nói chuyện với tôi trên nhiều cấp độ, và chúng tôi đã giao tiếp cùng nhau khi tôi tiếp tục hành trình của mình. Ánh sáng trong rừng thay đổi cho đến khi có một đám mây vàng nằm trên tất cả mọi thứ với ánh mặt trời xuyên qua nhiều tầng lá và cây xanh dày đặc. Tôi trở nên phấn khích, đầy ngạc nhiên về cuộc phiêu lưu đang diễn ra trước mặt tôi ở nơi này.
Tôi đến một ngôi nhà bằng đá ở giữa rừng và gõ cửa. Không thấy trả lời nên tôi đẩy cánh cửa nặng nề mở ra và đi vào. Tôi thấy dấu hiệu của một bữa ăn và khăn vừa mới ăn được rải rác quanh phòng. Tôi biết ai đó sống ở đây. Tôi nghĩ, “Tốt, tôi sẽ ngồi xuống, nghỉ ngơi, và chờ cho đến khi họ trở về.” Vâng, tôi đã chờ đợi và chờ đợi và chờ đợi, và không ai đến. Cuối cùng tôi đã thôi chờ đợi, rời khỏi ngôi nhà bằng đá và đi sâu hơn vào khu rừng.
Tôi phát hiện ra một vài cấu trúc bằng đá, tất cả trông như thể chúng đã có người sử dụng, nhưng tôi không thấy ai cả. Tôi ăn một ít thức ăn mà tôi tìm thấy, và khi nó đi vào thông quá quá trình tiêu hóa của tôi, tôi phải thay đổi nó để cơ thể tôi có thể hấp thụ được. Thức ăn rất lạ và không quen thuộc khi tôi cố gắng tiêu hóa nó.
Tôi nghe thấy một âm thanh gần ngôi nhà đá mà tôi vừa rời đi, và khi tôi quay lại, tôi thấy một người đàn ông chỉ cao bằng một nửa so với tôi. Anh ta đứng đó nhìn tôi, và rồi anh ta nói, “Anh là ai và tại sao anh lại ăn đồ ăn của tôi?”
Tôi nói, “Tôi đang đói. Tôi không chắc mình là ai. Tôi không nhớ. ”
Anh ta cười, và cười, và cười, rồi nói, “Anh là một trong những người chúng tôi từng thấy một lần sau 500 năm hoặc lâu hơn. Anh là một người đã thức tỉnh.”
Tôi nói, “Tôi là?”
Anh ta tiếp tục, “Vâng, nhưng không ai ở đây muốn được đánh thức. Đi đi, đi đi! ”
Tôi trả lời, “Tôi không biết cách đi như thế nào. Tôi không biết đi đâu. Tôi ở đây.”
Anh ta tiếp tục bảo tôi đi, và tôi tiếp tục phớt lờ anh ta. Tôi ngồi ở đó khi anh ta huyên thuyên và phát cáu, và cuối cùng anh ta trở nên im lặng. Anh ta nói, “Chà, tôi đoán anh phải ở đây, vì vậy chúng tôi phải cho phép anh làm những gì anh tới để làm.” Sau đó anh ta đưa cho tôi thức ăn của anh ta.
Tôi nói, “Tôi được phép ăn tất cả những thứ này không?”
Anh ta lại nổi giận và nói, “Không, tất nhiên là không rồi! Đi tới phía trước và thay đổi thức ăn của chúng tôi. Anh phải làm điều đó!”
“Tôi chỉ thay đổi thứ mà tôi đã ăn,” tôi nói. “Nhưng anh sẽ thay đổi phần còn lại, phải không?”
“Chà, không nhất thiết. Nếu anh có thể ăn nó theo cách của nó, tôi chắc chắn sẽ không thay đổi nó.”
Bây giờ anh ta dừng lại và nhìn thẳng vào tôi, nói, “Thật sao? Những người thức tỉnh khác đã thay đổi thức ăn của chúng tôi và chúng tôi không thể dùng nó nữa, và vì thế nhiều người trong chúng tôi đã chết.”
Tôi bối rối vì tôi không thể hiểu được. Tôi hỏi anh ta, “Những người của bạn đến từ đâu?”
Anh ta trả lời, “Chúng tôi đã bị cầm tù ở đây bởi một chủng tộc từ một hành tinh khác, những người đã thấy chúng tôi khác biệt và không thích chúng tôi. Chúng tôi khác biệt và chúng tôi có phong tục mà họ cảm thấy không phù hợp với xã hội của họ. Vì vậy, để loại bỏ chúng tôi, họ đã gửi cho chúng tôi đến đây.” Anh ta trông buồn bã khi nói thêm, “Hành tinh này cũng không muốn chúng tôi! Chúng tôi không thể tồn tại với thực phẩm tự nhiên ở đây. Thức ăn của chúng tôi phải được mang đến từ hành tinh của chúng tôi. Những người khác đã cố gắng thay đổi thức ăn của chúng tôi và do đó thay đổi chúng tôi để tương thích với hành tinh này, nhưng nó không hiệu quả! Hành tinh này không chấp nhận chúng tôi. Không có cách nào cả! Nhiều người đã chết. Nếu anh cũng cố gắng thay đổi thức ăn của chúng tôi và làm cho nó tương thích với hành tinh này, chúng tôi chắc chắn sẽ chết! ”
Tôi có thể cảm nhận được sự sợ hãi của anh ta và tôi nhìn sâu vào cơ thể vật lý của anh ta tôi đã thấy những bất thường trong đó. Một cách nhẹ nhàng, tôi hỏi nếu tôi có thể giúp anh ta tái cấu trúc lại cơ thể, giải phóng những dị tật cũ. Anh ta phản ứng lại một cách kinh hãi, tuyệt vọng và mất mát: “Không, không, không! Đừng thay đổi thức ăn của chúng tôi! Đừng thay đổi chúng tôi! Đi đi, đi đi!” Và khi đó tôi nghĩ, Tại sao tôi lại ở đây? Không có ai trả lời tôi. Tại sao tôi lại ở đây?”
Tôi cảm thấy khắp nơi trên hành tinh và ghi nhận rất nhiều, nhiều người trong số những sinh mệnh này, không ai trong số họ cởi mở với tôi, không ai trong số họ muốn thay đổi. Họ sợ hãi về sự thay đổi, cảm thấy điều đó chắc chắn sẽ tiêu diệt họ. Họ thực sự tin rằng sẽ không có khả năng được chấp nhận trên hành tinh này hay bất cứ nơi nào khác. Tôi quyết định sẽ đến thăm hành tinh quê hương của những người bất hạnh này, vì vậy tôi đã đi theo dòng chảy của ý thức cho đến khi tôi tìm thấy vị trí của nó. Đây là một hành tinh đã được khai sáng! Nó chào đón tôi. Tôi đã truyền đạt câu hỏi của mình về cơ sở nào đã ép buộc những người này và tự ý đặt họ lên một hành tinh mà họ không tương thích.
Câu trả lời đã trở lại với tôi: “Chúng tôi đã nghĩ về những điều này, nhưng chúng tôi thực sự tin rằng họ không thể bị đồng hóa ở bất cứ nơi đâu. Nên sẽ không quan trọng nơi chúng tôi đặt họ. Chúng tôi không thể để họ ở đây, vì họ tạo ra sự tàn phá bởi sự kháng cự của họ với sự thay đổi.” Khi tôi tiếp tục nói chuyện với họ, tôi nhận ra rằng mặc dù hành tinh này bây giờ có thể được coi là đã được khai sáng, nhưng người dân của nó đã không hoàn toàn đối mặt và làm việc với nỗi sợ hãi của họ về những sinh mệnh khác. Họ đã thực hiện sự cưỡng chế này thay vì cố gắng tiếp tục đồng hóa những người kia vào nền văn hóa. Tôi nhẹ nhàng yêu cầu họ giúp tôi ngay bây giờ để giúp đỡ những sinh mệnh không hạnh phúc này thích nghi với môi trường mới của họ.
Tôi đã chỉ cho những người này những gì đã xảy ra với hành tinh nơi họ đã gửi đi những người gây rối loạn kia. Họ nhận ra rằng các mãnh lực sống của tự nhiên đã thực sự chốn tránh đi tới các vì sao khác, vì họ không thể sống với những sinh mệnh này. Tôi nói, “Các sinh mệnh sống trên hành tinh này đã bị suy giảm đi ngoại trừ những người bạn đã gửi đi. Họ thực sự cảm thấy tuyệt vọng ở đó. Hãy cảm nhận nó! Bạn đã thao túng nó vì vậy nó không thể hoạt động đúng theo cách của nó.”
Họ đã thực sự kinh ngạc, họ hỏi rằng có thể làm gì để giúp đỡ bây giờ. Tôi nói với họ rằng tôi không biết, tôi đã đi đến hành tinh đó nhưng không được chấp nhận. Tôi nói, “Như bạn đã biết, vấn đề là họ phản kháng lại với sự thay đổi. Nếu chúng ta có thể tìm được một người sẵn sàng thay đổi thậm chí chỉ một chút, nó sẽ mở ra cho những khả năng mới, và một chương mới có thể được mở ra cho họ.”
Tôi nói với họ rằng tôi đã khám phá khắp khắp nơi trên hành tinh đó một lần nữa và một lần nữa mà không tìm thấy bất kỳ trong số 50.000 cư dân sẵn sàng thay đổi. Tôi hỏi họ, “Chúng ta sẽ làm gì?” Câu trả lời duy nhất tôi nhận được là, “Tôi không biết!”
Tôi đã bắt đầu nhận ra tôi là ai vào thời điểm này, và vì vậy tôi ngồi xuống và thiền định trong Sự Hợp Nhất. Tôi nói, “Đây là một nhiệm vụ khó khăn.” Việc liên lạc của tôi đã được xác nhận. Tôi nói, “Bạn có hiểu không?” Việc liên lạc của tôi vẫn được xác nhận.. Tôi nói, “Nó quá khó. Tôi không thể làm được điều đó!”, Tiếp tục đơn giản chỉ là một sự xác nhận về thông tin liên lạc của tôi, và tôi bắt đầu thấy rằng Sự Hợp Nhất không nhận ra những khó khăn, không xác nhận việc không phản hồi lại. Nó không đáp ứng với bất cứ điều gì ngoài Sự Hợp Nhất.
Lúc đó tôi biết rằng nó đã tạo ra một sự mở đầu cho sứ mệnh hành tinh của tôi. Nó sẽ vẫn ở đó để liên lạc cùng tôi cho tới khi ở hành tinh đó có sự thay đổi. Tôi cũng nhận ra rằng tôi sẽ ở cấp độ này cho đến khi tôi hoàn thành mục đích mà tôi đã đến để hoàn thành. Tôi biết sự liên lạc là có được nhờ vào sự kết nối, và đó sẽ là điều làm cho nó trở thành khả thi.
Vì vậy, tôi trở về hành tinh này, mang theo một số người đã cầm tù những sinh mệnh ở đó, và tất cả chúng tôi đều giao tiếp và giao tiếp và giao tiếp. Chúng tôi không thể cảm thấy bất kỳ thay đổi nào so với trước đây. Chúng tôi ở lại đó 500 năm, và chúng tôi vẫn không thể cảm nhận được sự thay đổi nào.
Một lần nữa, tôi đi đến Sự Hợp Nhất. Nó thừa nhận thông tin liên lạc của tôi. Tôi nói, “Tôi không thể làm được.” Nó thừa nhận sự liên lạc của tôi, nhưng nó không nhận ra tôi không thể làm được. Nó không thừa nhận tôi không thể làm được. Nó chỉ thừa nhận khả năng của tôi để giao tiếp với nó. Trái tim tôi cảm thấy buồn phiền hơn nhiều so với trước đây! Tôi nhờ sự giúp đỡ. Tôi đã yêu cầu Sự Hợp Nhất gửi cho tôi những gì tôi cần để hoàn thành mục đích của tôi trên hành tinh này. Đầu tiên tôi cảm thấy sự bình an, sau đó là một sự chữa lành trong trái tim buồn rầu của tôi, và sau đó tôi thấy một sự mở đầu trên chính hành tinh này. Đó không phải là một trong số những sinh mệnh mà là tất cả 50.000 sinh mệnh, nhưng bây giờ hành tinh đã được mở (open) ! Tôi có thể sử dụng lối mở đó bên trong hành tinh, tôi đã được chỉ bảo, để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tôi háo hức đi sâu vào cốt lõi sáng tạo của hành tinh, và tôi thấy ở đó có một ý thức mà trái tim cũng khá buồn phiền. Chúng tôi đã giúp đỡ lẫn nhau. Nó rất háo hức đón nhận tôi và tôi rất háo hức để đón nhận nó. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau để thay đổi, tạo ra sự đoàn kết lớn hơn trên hành tinh. Tôi ở lại 500 năm ở tâm lõi trong hành tinh này, giúp thay đổi tâm lõi đó, giúp đỡ để hỗ trợ nó, giúp chữa lành nó. Và nó đã chữa lành cho tôi!
Vào những năm cuối của 500 năm này, tôi trở lại trên bề mặt của hành tinh, và những gì tôi thấy thật kỳ diệu khi chứng kiến! Mọi người đã phát triển thể chất cao hơn nhiều và có một ánh sáng vàng kim xung quanh họ. Ở khắp mọi nơi tôi đã đi tôi thấy những đứa trẻ, thực sự hành tinh này giờ đây đã tràn đầy sự sống mới. Tất cả đã thay đổi thành một dòng chảy phong phú của sự sống, giao tiếp và chia sẻ với nhau với sự cảm kích mà họ dành cho hành tinh này. Mọi người đều bước đi trong vẻ đẹp tuyệt vời của tình yêu, sự quan tâm chăm sóc lẫn nhau trên hành tinh này.
Khi tôi được tiếp đón, họ nói, “Chúng tôi biết bạn đã giúp đỡ cả hành tinh lớn lên và phát triển. Chúng tôi đã có rất nhiều nỗi sợ về sự thay đổi. Cảm ơn, cảm ơn bạn rất nhiều! Chúng tôi đã học về sự thay đổi, học được cách không sợ nó, học được để cùng nhau và hỗ trợ lẫn nhau trong cả quá trình.” Họ nói thêm,“Khi những thay đổi này diễn ra, chúng tôi đã học cách giao tiếp với hành tinh là nhà của chúng tôi trước đây. Mặc dù chúng tôi không hiện hữu ở đó theo nghĩa vật chất, nhưng chúng tôi cảm thấy chúng tôi đã được đón nhận bởi chính những người dân ở đó.”
Mặc dù điều này dường như là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng tôi nhận ra rằng kỳ vọng của tôi về cách thực hiện nó thực sự là rào cản. Khi tôi hỏi Sự Hợp Nhất để được giúp đỡ, các con đường thay thế được mở ra để nâng tầm toàn bộ hành tinh trở thành sự thống nhất vĩ đại hơn. Bây giờ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và tôi vui mừng trở về mức độ nhận thức cao hơn trong vòng tròn.
…Hết chương 10.
Nhận xét
Đăng nhận xét