Câu chuyện của Sanat Kumara – Con đường trở thành Đấng Hành Tinh Thượng Đế – Chương 6

Chương sáu
Khi tôi đang nằm ngửa, tôi có thể cảm thấy những âm thanh rung động qua tôi. Nó ngày càng mạnh mẽ hơn và tôi biết họ đang đến!
Tôi cố gắng để thức dậy, nhưng tôi quá yếu để có thể di chuyển được nhiều và ngã xuống, bị bầm dập cánh tay tôi khi tôi chạm đất. Tôi sợ nhưng không biết tại sao. Tôi không thấy ai cả, nhưng âm thanh ngày càng to hơn.
Khi tôi nghe thấy một âm thanh mà có vẻ như là một tiếng sấm sét, tôi đột nhiên nhận ra những âm thanh này chỉ ở trong đầu tôi, đến với tôi từ nỗi sợ của tôi bởi những điều đã xảy ra với tôi. Bây giờ các hiệu ứng bắt đầu rõ ràng và tôi bắt đầu nhớ.


Tôi biết những người đang đến đang cố gắng giết tôi, khi nhóm của họ tìm kiếm và tiêu diệt những người khác, những người không có sự tôn thờ như theo cách của họ. Tôi nhớ đã chạy trốn khỏi họ rồi sau đó bị ngã xuống. Rõ ràng là tôi đã bất tỉnh một lúc, có lẽ cũng khá lâu. Tôi không thể nhớ thêm được gì nữa sau đó.
Rất chậm rãi và đau đớn, tôi đứng dậy, tìm kiếm trên cơ thể mình những chỗ gãy xương. Sau một hồi kiểm tra tôi thấy không có chỗ nào bị gãy xương, nhưng có những vết bầm tím và những vết thương trên khắp cơ thể tôi. Tôi đã bị đánh? Ồ, vâng, bây giờ tôi nhớ. Tôi đã trốn thoát khỏi họ! Họ không trói tôi chắc chắn sau khi đánh đập, họ nghĩ rằng tôi sẽ bất tỉnh trong một lúc lâu. Tuy nhiên, tôi tỉnh dậy chỉ sau một thời gian ngắn và trốn thoát! Tôi nhớ rằng khi đó tôi khá bối rối, đầu tôi đau đớn nặng nề. Tôi không biết phải đi đường nào –tôi chỉ muốn tránh xa những người đã đánh tôi.
Một lần nữa tôi lại nghe thấy những âm thanh, to hơn khi nãy, và tôi tìm cách trốn. Ngay bên cạnh tôi là một cái lỗ trên mặt đất. Tôi không biết đó có phải là chỗ ở của một con vật nào đó sẽ e sợ tôi không nữa. Tôi cứ thế bò vào trong đó một cách vội vàng.
Ngay lập tức sau đó, tôi nghe thấy tiếng nói nói: “Nó không thể đi xa đến thế. Hãy quay lại.”Một người khác nói, “Nó mạnh mẽ và thông minh. Tao nghĩ chúng ta nên tìm xa hơn. Chúng ta phải tìm cho đến khi chúng ta tìm thấy nó! ”Giọng nói thứ ba, mà tôi nhận ra là thủ lĩnh của nhóm, nói,“ Chúng ta hãy dừng lại ở đây ban đêm và sau đó hãy có quyết định vào buổi sáng. Có lẽ vào ban ngày, dấu vết của nó sẽ rõ ràng hơn cho chúng ta.” Và vì vậy họ cắm trại gần như trên đầu tôi. Tôi chỉ cách họ hai hay ba feet (1 feet = 30.48 cm) dưới đất.
Tôi rất biết ơn cái lỗ mà tôi đã đẩy bản thân mình vào một cách vội vã – ít ra nó cũng đã giúp được tôi. Tôi nhận thấy rằng đây không phải là một lỗ được tạo ra bởi con vật nào đó, nó là một lỗ nhỏ dẫn vào bên trong trông giống như một hang động. Thận trọng và rất lặng lẽ, tôi bắt đầu bò vào khu vực rộng lớn hơn này. Dần dần, độ cao hang tăng lên cao hơn và cao hơn cho đến khi tôi có thể dễ dàng đứng dậy. Hang động rất lớn, và tôi có thể trốn trong nó rất tốt. Tôi rất phấn khởi khi tôi bắt đầu khám phá những thứ xung quanh tôi.
Khu vực tôi đang ở dường như kết nối với nhiều đoạn. Có lẽ có nhiều đoạn hang ở phía xa nữa? Cách duy nhất để tìm ra là khám phá lần lượt từng chỗ trong số chúng. Khi tôi đang cố gắng quyết định sẽ đi vào đoạn hang nào đầu tiên, tôi đã nhìn thấy thứ trông giống như ánh sáng ở cuối một hành lang. Đây có phải là một con đường khác để cho phép tôi thoát khỏi những kẻ bắt cóc không? Tôi háo hức đi vào đoạn hang đó, di chuyển nhanh qua hành lang rộng lớn và rộng rãi này. Tôi có thể cảm thấy không khí trong lành thổi vào làn da của tôi, và tôi càng ngày càng phấn khích hơn khi tiếp tục bước tới.
Đột nhiên lối đi ngoặt sang, và trước mặt tôi, tôi thấy một cảnh tượng không thể tin được. Ở đó, được xây dựng vào trong các bức tường của hang động là một cấu trúc đẹp lấp lánh và tỏa sáng với sự tương phản trên mỗi tông độ của màu sắc! Tôi chưa bao giờ thấy sự biểu lộ màu sắc rạng rỡ như vậy. Khi tôi vội vã tiến về phía trước, tôi nhận được một thông điệp thần giao cách nói: “Đừng vội vàng! Không có gì phải vội vã. Bình tĩnh lại và tiếp cận chậm rãi.” Tôi nhìn quanh tôi, cố gắng xem ai đã gửi tin nhắn đó, nhưng tôi chẳng thấy gì cả. Một lần nữa tôi nghe, “Tôi ở trên này. Hãy đi lên đây.” Khi tôi nhìn lên, tôi thấy một ban công chạy quanh các bức tường của hang động. Nó ở phía trên cấu trúc đẹp đẽ tỏa sáng mà tôi đã nhìn thấy lúc trước. Khi tôi tìm cách leo lên ban công, tôi được bảo, “Có một cái thang. Nhìn kìa, nó ở ngay phía dưới của đường dốc đó”. Tôi bước tới và đặt nó thẳng đứng dựa vào tường và bò lên trên. Đó là một cái thang khá dài, và tôi không nhìn xuống; Tôi cứ tiếp tục đi lên cho đến khi tôi lên tới đỉnh. Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, tôi trèo lên ban công.
Người đàn ông nói với một tiếng cười khúc khích, “Bạn sợ hãi, phải không? Không có gì phải sợ. Bạn không thể bị rơi xuống!” Tôi không tranh luận với anh ta, nhưng tôi nhớ cái thang đó cao đến mức nào! “Nơi này là gì?” Tôi hỏi.
Một lần nữa anh ta cười và nói, “Tôi thích gọi nó là một nơi của những giấc mơ.”
Tôi nói với anh ta tôi không hiểu và anh ta trả lời kém hứng thú rằng hầu hết mọi người dường như không hiểu. Tôi thử lại lần nữa. “Anh làm gì ở đây?” Tôi hỏi.
“Mọi người đến đây để tìm hiểu những gì là có thật và những gì không,” anh ta nói. Một lần nữa tôi không hiểu, nhưng tôi quyết định mình cần có những câu trả lời thêm nữa.
Tôi nói với anh ta về những người đàn ông đang đuổi theo tôi và hỏi tôi có an toàn ở đây không. Anh cười và nói, “Vâng, tất nhiên rồi. Không ai có thể tìm thấy địa điểm này cho đến khi họ thực sự sẵn sàng cho điều đó. Bạn đã sẵn sàng, còn họ thì không.”
Anh ta đồng ý dẫn tôi đi xem xung quanh, và tôi nghĩ rằng có lẽ một chuyến đi có thể giúp tôi khám phá mục đích của nơi này. Khi chúng tôi bắt đầu di chuyển dọc theo ban công anh ta nói, “Tôi thấy bạn chưa hoàn toàn thức tỉnh trong cuộc sống này, nhưng tôi nghĩ chúng tôi có thể giúp bạn.” Một lần nữa tôi không biết ý anh ta là gì. Tôi đoán chắc dường như đó là sự thức tỉnh đủ xa như tôi biết.
Tôi nhận thấy rất nhiều cánh cửa xuất phát từ ban công đi vào những bức tường đá ở xung quanh. Tôi hỏi những gì nằm phía sau cánh cửa và được cho biết tôi sẽ sớm tìm ra.
Khi chúng tôi đến gần một cánh cửa, hướng dẫn viên của tôi mở nó ra và chúng tôi bước vào một căn phòng sáng rực rỡ. Ở giữa phòng là một chiếc ghế lớn với nhiều sợi dây chạy đến nó và nhiều hơn nữa qua tất cả các bộ phận của nó. Tôi được yêu cầu ngồi xuống ghế, và như tôi đã làm như vậy, tôi cảm thấy một sự rung động sâu trong đầu và toàn bộ cơ thể của tôi. Trên thực tế, cảm giác là khá tốt. Tôi không quan tâm nhiều lắm.
Tôi bắt đầu thấy những hình ảnh bên trong giống như một bộ phim được trình chiếu trong đầu tôi. Đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi đang ở trong bộ phim – thực sự, toàn bộ bộ phim nói về tôi. Tôi đã đóng tất cả mọi vai trò. Đó thực sự là một câu chuyện hấp dẫn. Đó là tất cả về một vị vua và cách ông cai trị vương quốc của mình. Tôi thấy vẻ đẹp của vương quốc của ông đã bị phai mờ vì một số quyết định tồi tệ mà ông đã đưa ra. Mỗi khi ông đưa ra quyết định ích kỷ hay ngu xuẩn, thì vẻ đẹp càng mờ đi cho đến khi gần kết thúc bộ phim, hầu như không có gì còn lại. Cuối cùng, nhà vua bắt đầu nhận ra những gì ông đang làm. Và khi ông nhận ra những gì mình đã làm, ông đã học cách để đưa ra các quyết định tốt hơn và thậm chí ông trở nên ít độc đoán và thiếu suy xét hơn.
Bây giờ, mỗi lần ông đưa ra một quyết định với trí tuệ và tình yêu, một phần của vương quốc của ông đã được trao lại cho ông cho đến khi, cuối cùng, tất cả đã được trả lại. Cuối cùng ông đã là một người với đầy trí tuệ và có nhiều khả năng hơn để sử dụng với vẻ đẹp và sức mạnh mà đã được trao lại cho ông.
Khi tôi đứng dậy khỏi ghế, hướng dẫn của tôi hỏi tôi, “Bạn có nhận ra chính mình không?” Tôi nói rằng tôi đã phần nào nhưng không nghĩ rằng tôi đặc biệt ích kỷ hoặc tôi đã đưa ra những quyết định tồi tệ. Tôi không thấy bất kỳ tương đồng nào trong cuộc đời tôi với cuộc đời của nhà vua.
Tôi nghe thấy tiếng cười của người hướng dẫn khi anh ta nói, “Ồ, không phải sao? Tôi hiểu rồi. Tại sao bạn nghĩ bạn bị đánh? Tại sao những người đàn ông đó lại đuổi theo bạn?” “ Chà, đó không phải lỗi của tôi,” tôi nói “Tôi không làm bất cứ điều gì với họ!”
Một lần nữa anh ta cười và nói, “Họ có lỗi, phải không? Bạn đã không làm gì cả để mang lại những chuyện đã xảy ra?
Tôi đã nói với anh ấy rất nghiêm túc rằng đó là sự thật. Tôi đã cố gắng sống cuộc sống của mình một cách hòa bình, nhưng vì niềm tin của tôi không phù hợp với những gì nhóm đàn ông này, tôi đã bị bức hại, bị đánh đập, và hiện đang bị đuổi theo!
Người đàn ông chỉ đơn giản nói, “Hãy đi với tôi. Tôi có một thứ khác để chỉ cho bạn.’ Chúng tôi rời khỏi căn phòng đó, đi ra ngoài ban công và sau đó đi qua cánh cửa khác. Khi chúng tôi bước vào, những màu sắc mà tôi đã nhìn thấy trước đó tỏa sáng xung quanh, đầy rung động và rực rỡ. Ngoài ra còn có một chiếc ghế ở giữa căn phòng này, và tôi được yêu cầu ngồi trong đó. Ngay sau khi tôi ngồi xuống, những cảm xúc tuyệt vời nhất xuất hiện bên trong tôi: niềm vui, tình yêu vô điều kiện, lòng biết ơn, lòng từ bi, sự tin tưởng – nhiều, rất nhiều các đức hạnh của trái tim di chuyển qua tôi.
Sau một lúc, người hướng dẫn của tôi nói với tôi, “Bây giờ, nhìn qua những màu sắc ở những người đàn ông đã đánh bạn.” Tôi đã làm những gì anh ta đề nghị, tôi thấy những người đàn ông đã đối xử với tôi rất nặng tay, nhưng bây giờ tôi đã nhìn họ thông qua tất cả các phẩm chất của trái tim. Tôi có thể cảm thấy sự sợ hãi của họ đối với tôi bởi vì tôi khác biệt. Sự bất an của họ, nỗi sợ thất bại của họ, sự thất vọng của họ – tôi có thể cảm thấy tất cả những điều này trong vòng xoáy của các màu sắc. Nhưng tôi cũng có thể nói rằng họ không thật! Những người đàn ông thực sự đang khoác lên họ những cảm xúc này, tuy nhiên họ không biết rằng ảo tưởng đang chi phối họ bởi sự bất lực của họ để nhận ra cái gì là thực. Nỗi sợ hãi và những cảm xúc khác thì không sáng rực. Chúng không tỏa sáng. Chúng không phải là một phần của ánh sáng đã khai sáng những người đàn ông này.
Tôi thấy họ thực sự là những sinh mệnh ánh sáng nhưng họ đã bị bắt lại trong những ảo tưởng cũ (old illusions). Họ khoác chúng lên bên ngoài những phẩm chất tích cực của trái tim. Không có gì ngạc nhiên là họ đã thất vọng; không có gì ngạc nhiên là họ đã tức giận! Họ không thể cảm nhận được tình yêu, lòng tin và lòng trắc ẩn cho đến khi những ảo tưởng cũ được giải phóng. Tuy nhiên, tại thời điểm hiện tại, họ vẫn tin rằng họ cần chúng và vẫn chấp nhận chúng là đúng. Tôi thấy rằng họ được phép giữ những ảo tưởng này miễn là họ xem chúng như thật!
Tôi cũng có thể thấy vòng xoáy bên trong họ tình yêu đích thực mà họ dành cho Đấng Tạo Hóa, cho sự Hợp Nhất. Đối với tất cả những người này, niềm tin của họ đối với Đức Chúa Trời rất quan trọng. Tôi thấy đức tin của họ chiếu sáng rực rỡ trong những vòng xoáy màu sắc. Tôi được hỏi, “Bạn có thể thấy bây giờ cái gì là thật và cái gì không là thật?”
“Phải, tất nhiên. Nó rất rõ ràng. Nhưng,” tôi hỏi, “Nó có hữu ích gì khi hiểu được nó trong căn phòng này nhưng không hiểu được nó ở thế giới bên ngoài kia ?
“Câu hỏi hay,” hướng dẫn của tôi nói với tôi. “Khi bạn học cách nhìn thấy thực tại bên trong, bạn sẽ bắt đầu hiểu thực tại bên ngoài.”
Anh ta tiếp tục, “Đối với bạn, bước tiếp theo là cho phép người khác giữ lấy ảo tưởng của riêng họ nếu họ lựa chọn để giữ nó một thời gian, nhưng hãy để bạn không bị lôi cuốn vào nó! Hãy đưa ra quyết định chỉ để trải nghiệm những phẩm hạnh trái tim tích cực trong cuộc sống của chính bạn. Bạn đã sẵn sàng cho điều đó. Bạn đã khám phá ra chân lí bên trong của bạn; bây giờ cho phép nó biểu hiện ra cấp độ bên ngoài. Đừng trao quyền năng thiêng liêng của bạn cho những người vẫn còn bị ảo tưởng chi phối! Quyết định trao quyền lực của bạn cho lẽ phải bên trong bạn để nó có thể phục vụ bạn và những người khác trong Sự Hợp Nhất. Khi bạn ngay thật với chân lý của riêng bạn, lãnh thổ thiêng liêng đầy đủ của bạn sẽ được trả lại cho bạn, giống như nhà vua đã được trả lại cho ông ấy.”
Tôi đã nghe kỹ những lời của người hướng dẫn, biết rằng những từ này rất quan trọng đối với tôi để hiểu một cách đầy đủ. Đột nhiên, tôi hét lên, “Tôi nhớ tại sao tôi lại đến đây! Tôi nhớ tôi là ai!” Khi tôi nói những lời này, ánh sáng chói lọi trong trái tim tôi tăng lên và tôi thề với Sự Hợp Nhất, “Tôi hiểu rồi! Tôi sống thật với bản thân mình và không cho phép ảo tưởng của người khác chạm vào cuộc sống của tôi! Tôi thề! Nó sẽ là hiện thực ngay bây giờ!”
Với những lời này tôi đã tìm lại được chính bản thân mình bên trong vòng tròn và cấp độ ý thức cao hơn của tôi. Trái tim tôi ấm áp và tôi cảm thấy một dòng chảy của tình yêu tuôn chảy khắp nơi trong vũ trụ và xa hơn nữa.
…Hết chương 6

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tập 2 – Tâm Lý Học Linh Hồn – Chìa Khóa Để Thăng Thiên – Chương 2 – Yêu bản thân vô điều kiện và đứa trẻ bên trong

CHƯƠNG 24 (CHƯƠNG KẾT THÚC): CHIẾC HỘP ĐEN BÍ ẨN