Câu chuyện của Sanat Kumara – Con đường trở thành Đấng Hành Tinh Thượng Đế – Chương 22

Chương 22
Vào một ngày, tôi cùng các bạn học viên được đưa đến một vùng xa xôi của hành tinh và nhóm chúng tôi được giao cho một dự án. Chúng tôi được yêu cầu thiết kế một cấu trúc có thể hỗ trợ tất cả sự sống trên hành tinh này. Chúng tôi được yêu cầu xem xét nó như là một nhiệm vụ chung dành cho tất cả chúng tôi cùng với nhau để phụng sự như là Hành Tinh Thượng Đế. Đây là lần đầu tiên chúng tôi thực hiện điều này, và sau đó khả năng của chúng tôi để hợp nhất sẽ được kiểm tra lại một lần nữa. (Một bài tập gần đây đã cho chúng tôi thấy bây giờ chúng tôi có thể đạt được 35 phần trăm những gì giáo viên của chúng tôi có thể đem lại!)


Trước đây, chúng tôi đã tham gia vào một bài tập trong đó chúng tôi coi những gì chúng tôi nghĩ là những điểm quan trọng để hỗ trợ cho một Hành Tinh – đủ không khí, nước, đầy đủ cho phát triển sự sống thực vật, v.v. Tất cả chúng tôi cũng đã cố gắng để xem làm thế nào sức mạnh của chúng tôi có thể được sử dụng để hỗ trợ trong sự phát triển của hành tinh.
Bài tập mới này sẽ giúp chúng tôi hiểu biết rõ hơn làm thế nào để trở thành một hệ thống hướng dẫn toàn thể cho một hành tinh. Điểm này dường như là khó khăn nhất để chúng tôi nắm bắt được.
Với sự chúc phúc và ước mong từ giáo viên của chúng tôi cho sự may mắn, chúng tôi đã bắt đầu. Chương trình đào tạo có một thứ mà chúng ta có thể gọi là “phần mềm” cho phép mô phỏng. Chương trình được thiết lập để mỗi người chúng ta sẽ trải nghiệm chức năng biểu tượng hành tinh và các phương thức hoạt động.
Lúc đầu, tôi thấy nó hơi kỳ lạ. Ý thức của tôi không tập trung chút nào, ít nhất là không thông qua chương trình mô phỏng này. Tôi biết nó chỉ là một bài tập, nhưng nó có vẻ rất thực tế với tôi. Mỗi lần tôi cố gắng liên hệ với cấp độ mới này thông qua một quá trình suy nghĩ mà tôi đã quen thuộc, tuy nhiên, nó không hoạt động. Tôi không thể đi tới đâu cả với những cách nghĩ cũ và đem các ý tưởng lại với nhau để hiểu chúng.
Cuối cùng, tôi đã buông bỏ việc cố găng suy nghĩ theo cách cũ. Sau đó, tôi nhận thấy một sự háo hức đến với tôi từ rất nhiều góc nhìn. Lúc đầu, tôi không hiểu nó; Tôi chỉ nhận thấy sự háo hức, tiếng cười và niềm vui hiện diện. Họ cảm thấy tốt và có một chút khác biệt so với bất cứ điều gì tôi đã trải nghiệm trước đây.
Khi tôi đã ổn định trong chương trình mô phỏng, tôi bắt đầu phân loại mọi thứ. Tôi thấy sự háo hức tập trung trong một đơn vị ý thức tương tự như một tế bào trong cơ thể vật chất. Tôi nhận thấy mức độ hoạt động tuyệt vời trong mỗi đơn vị này; chúng rất, rất bận rộn. Thông thường, có vẻ như với tôi chúng đang chạy vòng quanh, không thực sự đi đến đâu và dường như di chuyển một cách ngẫu nhiên. Dần dần, tôi có thể thấy điều đó không đúng. Mỗi đơn vị có một con đường đi nhất định mà nó được sử dụng rất nhiều lần, hay chính xác hơn là một con đường được tạo thành từ sự kết hợp nhiều con đường đơn lẻ cùng hướng lại với nhau. Một lần tôi đã có một thời gian tuyệt vời để theo dõi một con đường mới được thiết lập, nhưng thường xuyên nó lại bị bỏ lại sau một thời gian ngắn và con đường cũ đã được sử dụng một lần nữa.
Nó bắt đầu hé mở với tôi thứ mà tôi đã tìm kiếm thông qua chương trình này các hoạt động của các bạn học viên Hành Tinh Thượng Đế khác thể hiện qua các tham số mà chúng tôi đã cùng thiết lập lên. Tôi đã nhìn thấy hoạt động của họ liên quan đến quá trình tiến hóa tổng thể trên hành tinh này! Tôi có thể nhìn thấy và cảm nhận cuộc sống của họ, niềm vui của họ trong cuộc sống, cảm giác chiến thắng của họ khi cuộc sống diễn ra tốt đẹp, và cảm giác thất vọng và phiền muộn của họ khi nó không xảy ra.
Bằng cách nào đó, đối với tôi, nỗi thất vọng và nỗi buồn của họ, mặc dù tôi biết nó rất thực tế đối với họ lại không phù hợp với chương trình tổng thể mà chúng tôi đã thiết lập, và không gì có thể là thực trừ khi nó phù hợp với chương trình. Tôi đã trở nên hào hứng biết chừng nào khi tôi thấy điều này! Tôi tự nhủ: “Tại sao họ không thấy điều đó? Nó thật đơn giản!” Và tôi nghĩ, “Nếu tôi khuyến khích người đó một chút thì sao? Tôi tự hỏi liệu nó có giúp anh ta hiểu được hệ thống hỗ trợ tổng thể sẽ tốt hơn một chút hay không.”
Tôi tự hỏi liệu điều này có được phép không. Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm một câu trả lời. Khi không có ai đến, tôi quyết định tiếp tục và thử nó. Nhẹ nhàng, tôi đưa ý thức tổng thể của mình vào một người, tôi cảm thấy đã có thể thực sự hiểu rõ quan điểm tổng thể rõ ràng hơn. Tôi bao lấy anh ta và sau đó hoàn toàn thâm nhập vào anh ta. Đột nhiên, anh ta đã biến mất! Tôi không thể tìm thấy anh ta ở bất cứ đâu.
Bây giờ tôi có thể nghe thấy tiếng cười và sự thích thú của giáo viên trong nỗ lực của tôi. Tôi tuyệt vọng và hỏi giáo viên của mình, “Anh ta đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy? Tôi đã làm anh ấy chết sao?”
Tôi nghe giáo viên của mình trả lời, “Vâng, anh đã giết anh ta trong một nghĩa nào đó. Bạn thâm nhập sâu vào anh ta đến mức bạn ép buộc anh ta vào trong quan điểm của bạn.
Bạn không cho phép anh ấy có cơ hội trưởng thành và học được bài học của chính anh ấy.”
“Nhưng,” tôi nói, “anh ấy đã tạo tạo nên một tình trạng lộn xộn nào đó và tôi nghĩ tôi sẽ chỉ giúp đỡ anh ta một chút!”
Một lần nữa tiếng cười của giáo viên vang lên. “Anh ấy cần những bài học bạn đã lấy đi khỏi anh ấy. Lúc bấy giờ bạn đã lấy đi ý thức của anh ấy như là trách nhiệm của bạn, hoặc ít nhất bạn là chức năng bạn sẽ có nếu như điều này là của một chức năng thực sự của Hành Tinh Thượng Đế.
Bạn sẽ mất một phần của tính khách quan của bạn và bắt buộc bạn phải làm điều gì đó thực sự không phải là một phần vai trò của bạn. Bằng cách tham gia vào chức năng này, bạn sẽ có thể gây nguy hại cho toàn bộ hệ thống hướng dẫn mà bạn đã thiết lập.
“Hệ thống hướng dẫn mới được sinh ra rất tinh tế, giống như mạng nhện. Nó có sức mạnh rất lớn miễn là nó vẫn còn gắn chặt ở nơi nó được đặt, nhưng nó dễ dàng bị rách bởi một quá trình làm méo mó việc sử dụng nó và do đó phá hủy hiệu quả của nó như là một hệ thống hỗ trợ.”
Anh ấy nói với tôi, với một tiếng cười khác, rằng anh ấy sẽ đưa người mà tôi đã hấp thụ lại và tôi nên tiếp tục bài tập
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng chúng tôi có thể sửa chữa chương trình và tôi bình tĩnh chờ đợi sự thay đổi. Tôi chờ đợi và chờ đợi và vẫn không thể nhìn thấy người đó hiện ra lần nữa.
“GIẢI PHÓNG ANH TA!” Giáo viên của tôi gầm lên. Tôi vội vàng nhìn vào và chắc chắn, một phần của cấu trúc tôi vẫn đang giữ chắc anh ta để bảo vệ anh ta khỏi bất kỳ sai lầm hay khó khăn mà anh ta có thể tạo ra. Ngay sau đó tôi đã học để giải phóng mỗi người trong cấu trúc tổng thể để họ có được quá trình của riêng mình. Tôi đã buông bỏ!
Cảm giác tốt đến mức nào – tôi nhận ra rằng cuối cùng tôi đã hiểu được điều mà giáo viên của tôi đã nói với tôi. Tôi đã buông bỏ sự cần thiết phải thao túng người khác và những phần của bản thân mình thông qua niềm tin rằng họ cần tôi kiểm soát họ để tránh đau đớn và đau khổ. Nghe có vẻ rất đơn giản để nói về nó bây giờ, và rất có thể bạn sẽ hỏi “Nhưng làm thế nào mà Sanat Kumara đã không hiểu điều đó trước?” Tôi nói với bạn rằng tất cả chúng ta sẽ thực sự hiểu kiểm soát và thao túng một cách toàn diện sẽ phải mất nhiều sự thăm dò rất sâu và đi vào việc phân tích rất sâu sắc của chính mình. Đối với tôi, việc nhận ra hoàn toàn điều này đã xảy ra khi tôi cố gắng loại bỏ tất cả những kháng cự có thể ảnh hưởng đến vai trò của tôi như là một Hành Tinh Thượng Đế.
Khi tôi giải phóng điểm này, người đó xuất hiện trở lại trong cấu trúc năng lượng mà chúng tôi đã tạo ra, và tôi tiếp tục học hỏi từ anh ta và những người khác.

…Hết chương 22.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thông điệp từ thế giới thượng thiên

Tập 2 – Tâm Lý Học Linh Hồn – Chìa Khóa Để Thăng Thiên – Chương 2 – Yêu bản thân vô điều kiện và đứa trẻ bên trong