Rõ ràng là ở đây có nhiều thứ về cái chết mà con không thể hiểu được.


Đúng thế, và  đó là bởi vì con không thích suy nghĩ về nó. Tuy nhiên, con phải quán tưởng  đến cái chết và sự mất mát tại bất kỳ thời  điểm nào của cuộc sống  mà  con  nhận  thức,  nếu  không  con  sẽ không  cảm  nhận  được  toàn  bộ sự sống, mà chỉ là một nửa mà thôi.


Mỗi  thời  điểm  khi  một  thứ kết  thúc,  ngay  lập  tức  nó  lại  bắt  đầu.  Nếu con không nhìn thấy  điều  này,  con  cũng  sẽ không  thấy  được  sự tinh  tế trong nó, và con sẽ gọi nó là thời điểm bình thường. Mỗi  một  sự tương  tác  "bắt  đầu  chấm  dứt",  ngay  lập  tức  nó  cũng  "bắt đầu khởi  đầu". Chỉ khi nào  điều này  được suy ngẫm thực sự và  được hiểu biết sâu sắc thì toàn bộ kho tàng của mọi khoảnh khắc - và chính sự sống - mới mở cửa cho con

Sự sống không thể trao tặng chính nó cho con nếu như con không hiểu được  sự chết.  Con  phải  làm  nhiều  thứ hơn  là  chỉ hiểu  nó.  Con  phải  yêu  nó,  thậm chí yêu như con yêu sự sống.

Thời gian của con với mỗi người sẽ được tôn trọng nếu con nghĩ rằng nó là thời khắc cuối cùng của con với người  đó. Trải nghiệm về mỗi thời khắc của con sẽ  được  đề cao hơn nếu con nghĩ nó chính là những giây phút cuối cùng. Con  tránh  né  việc  suy ngẫm  đến cái chết  của  mình tức là con  đang  tránh  né việc thưởng ngoạn cuộc sống của chính con.


Con không thèm nhìn xem nó là  để làm gì. Con bỏ lỡ khoảnh khắc này, và con kẹt lại  ở  đó. Con quay sang bên phải và nhìn nó chứ không nhìn thông suốt qua nó. Khi  con  nhìn  sâu  vào  một  thứ gì,  con sẽ nhìn  xuyên  qua  nó.  Để chiêm ngưỡng  một điều sâu sắc thì hãy nhìn thông suốt qua nó. Vì thế ảo tưởng không còn tồn tại. Sau  đó, con sẽ thấy  được thứ  đó thực sự là gì. Chỉ khi này con mới thật sự tận hưởng nó -  đặt niềm vui vào nó. ("Tận hưởng" tức là làm cho một  thứ gì đó mang lại niềm vui.)

Ngay  cả những  ảo  ảnh,  con  cũng  có  thể thưởng  thức.  Đối  với  con  nó được  biết  như là  một  ảo  tưởng,  và  trong  nó  mang  một  nửa  của  niềm  thích thú.  Một  thực  tế là  khi  con nghĩ nó là thật, thì nó sẽ gây ra toàn bộ nỗi  đau cho con.

Chẳng có gì là  đau  đớn khi con hiểu  được rằng nó không phải sự thật. Để Ta lặp  lại một lần nữa.

Không có gì là đau đớn khi con hiểu được rằng nó không phải là sựthật.

Nó giống như một bộ phim,  một vở kịch,  diễn  ra trên sân khấu tâm  trí của con. Con đang tạo ra bối cảnh và các nhân vật. Con đang viết kịch bản.

Không có gì là đau đớn khi con hiểu rằng chẳng có gì là thật cả.

Sự chết cũng thật như là sự sống.


Khi  con  hiểu  rằng  cái  chết  cũng  là  một  ảo  ảnh,  sau  đó  con  có  thể sẽ nói, "Oh Sự chết, nọc độc của ngươi  đâu rồi?"

Con thậm chí có thể thưởng thức cái chết! Con thậm chí có thể thưởng thức cái chết của người khác.

Bộ nó lạ lùng lắm sao? Bộ Ta nói thế thì lạ lùng lắm sao?

Chỉ khi nào con không hiểu được sự chết - và sự sống.

Chết  không  bao  giờ có  nghĩ là  kết  thúc,  nhưng  luôn  luôn  là  một  khởi đầu. Một cái chết là một cánh cửa mở ra, không phải đóng sập cửa lại.

Khi con hiểu được rằng cuộc sống là vĩnh cửu, con sẽ hiểu rằng cái chết chỉ là ảo giác của con, khiến con phải quan tâm tới nó, và làm cho con tin rằng con là thể xác. Tất nhiên,  con  không  phải  là  cái  thân  xác  ấy,  do  đó,  việc  cơ thể bị hủy hoại không  liên quan tới con.

Cái chết dạy cho con biết rằng sự sống mới là thật. Và sự sống dạy cho con biết rằng cái không thể tránh khỏi không phải là cái chết, mà là vô thường.

Vô thường - không trường cửu là sự thật duy nhất.



Không  có  gì  là  vĩnh  viễn.  Tất  cả  đang  thay  đổi.  Trong  mọi  phút chốc.  Trong  mọi khoảnh khắc.

Có  điều  gì  là  lâu  dài  không,  tất  nhiên  là  không.  Thậm  chí  khái  niệm của sự vĩnh cửu cũng phụ thuộc vào tính tạm thời  để có ý nghĩa hơn. Vì vậy, thậm chí cái lâu bền cũng là nhất thời. Hãy nhìn nhận  điều này sâu sắc hơn. Suy  ngẫm  sự thật  này.  Nhận  thức thấu  đáo  nó,  và con sẽ hiểu  được  Thượng Đế.

Đây  là  Pháp,  và  đây  là  Phật.  Đây  chính  là  Phật  Pháp.  Đây  là  giáo  lý và người thầy.  Đây là lời dạy bảo và vị thầy.  Đây là  đối tượng và người quan sát, cuộn lại thành một.

Chúng  không  bao  giờ là  cái  gì  khác  so  với  Cái  Một.  Con  đã  mở tung chúng ra, để cuộc sống có thể trải ra trước mặt con.

Như khi con xem cuộc sống của con cuộn lại trước mặt,  đừng làm cho mình  trở nên  bị tháo  tung  ra.  Hãy  giữ Tự Thân  con  gần  lại  nhau!  Xem  rõ những  ảo tưởng! Hãy tận hưởng nó. Nhưng đừng trở thành nó!

Con không phải là ảo tưởng, mà là người sáng tạo ra nó.

Con đang ở trong thế giới này, nhưng không thuộc về nó.

Vì vậy, hãy sử dụng  ảo tưởng về cái chết. Sử dụng nó! Cho phép nó là chìa khóa mở ra cho con nhiều cuộc sống hơn.

Hãy ngắm nhìn bông hoa sắp chết và con sẽ thấy những bông hoa thật đáng buồn. Tuy nhiên,  hãy  nhìn  bông  hoa  như là  một  phần  của  một  cái  cây đang  dần  thay  đổi,  và  sẽ sớm kết trái,  con sẽ thấy vẻ  đẹp thực thụ của bông hoa.

Khi con hiểu  được rằng hoa nở và tàn là một dấu hiệu cho thấy cây  đã sẵn sàng để sinh hoa trái, nhờ đó con hiểu được sự sống.

Xem  xét  điều  này  một  cách  cẩn  thận  và  con  sẽ thấy  rằng  sự sống  là phép  ẩn dụ của riêng nó.

Luôn  luôn  ghi  nhớ rằng,  con  không  phải  là  hoa,  cũng  không  phải  là quả. Con chính là cái cây. Bộ rễ của con rất sâu, gắn liền với Ta. Ta là  đất mà từ  đó con  đâm chồi, và cả hoa và quả của con sẽ quay trở lại với Ta, làm cho đất màu mỡ hơn. Như vậy, sự sống sinh ra sự sống, và không thể biết  đến cái chết, không bao giờ hết....

Link ebook :
http://www.mediafire.com/view/zrrdkxmlckmcu5e/Doi_thoai_voi_Thuong_De_Full_(Tap_1_-_Tap_2_-_Tap_3).pdf

http://www.mediafire.com/view/492epun6xhujtgn/Doi_thoai_voi_Thuong_De_-_Tap_10_-_Ve_nha_voi_Thuong_De.pdf

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tập 2 – Tâm Lý Học Linh Hồn – Chìa Khóa Để Thăng Thiên – Chương 2 – Yêu bản thân vô điều kiện và đứa trẻ bên trong

CHƯƠNG 24 (CHƯƠNG KẾT THÚC): CHIẾC HỘP ĐEN BÍ ẨN